Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Bài tập ngừa đau lưng cho dân văn phòng

Những người làm việc đòi hỏi phải ngồi hoặc đứng trong thời gian dài rất dễ đau lưng. Một số bài tập đơn giản sau khi thức dậy có thể giúp phòng bệnh.

Theo lương y Đinh Công Bảy, Tổng thư ký Hội Dược liệu TP HCM, để phòng ngừa chứng đau lưng, buổi sáng khi thức dậy bạn nên tập một số tư thế sau:

1. Bạn nằm ngửa trên giường (giường cứng là tốt nhất), vòng hai tay ôm hai đầu gối, thân cong lại như hình vòng cung, vùng cột sống thắt lưng tiếp giáp với mặt giường. Từ tư thế này, bạn lăn tới lăn lui thế nào cho hai bàn chân chạm giường rồi đến đầu của bạn chạm giường. Làm như vậy 10-15 lần, bạn sẽ thấy tim mình đập tốt hơn, cảm giác mệt mỏi, uể oải hầu như tan biến.

2. Tiếp theo, bạn chống hai cùi chỏ tay xuống giường, hai cẳng tay duỗi song song với thân mình, giữ đầu cao, lưng thẳng. Vận động kế tiếp là co hai mũi chân về phía bụng, rồi duỗi thẳng hai mũi chân, thấy đau đau hai bắp chân là được. Làm động tác này 10-20 lần, sẽ giúp máu lưu thông ở chân tốt hơn, phòng ngừa được chứng chuột rút rất hiệu quả.

3. Sau khi co duỗi bàn chân, bạn nghỉ để hít thở sâu khoảng 10 giây, rồi xoay vòng hai bàn chân theo chiều kim đồng hồ 20, ngược chiều kim đồng hồ 20 vòng. Động tác này làm cho đầu óc tỉnh táo hơn, cổ chân bạn khoẻ hơn, phòng tránh khi lên xuống cầu thang hoặc lề đường nếu bị vấp sẽ không bị bong gân cổ chân.

4. Co 2 chân sát bụng rồi duỗi thẳng ra. Làm từ 10-20 lần.

5. Sau đó làm động tác như đạp xe đạp, khoảng 5-10 phút.

6. Bạn đứng dậy rời khỏi giường, hai tay chống vào thành một cái ghế, đẩy mông tới lui 10-20 lần, lắc mông qua trái phải 10-20 lần.

7. Hai bàn tay đan vào nhau, để úp sau gáy, xoay qua phải rồi gập xuống, tiếp tục với động tác xoay qua trái rối gập xuống, mỗi bên 10-20 lần.

8. Thực hiện động tác phẩy tay như sau:

Đứng thẳng (hoặc đi tới đi lui trong phòng), đưa 2 cánh tay lên cao, hợp với thân mình góc 45-60 độ, phẩy tay ra sau lưng, càng cao càng tốt, phẩy 2 lần (hít vào), phẩy tiếp 2 lần (thở ra), thở càng chậm, sâu, càng tốt. Tuy nhiên, thời gian hít thở nhanh hay chậm nên tùy theo tình trạng cơ thể của từng người.

Phẩy tay vài phút sẽ giúp khí huyết lưu thông tốt hơn. Các hệ tuần hoàn, hô hấp, tiêu hoá, bài tiết, vận động đều được tăng cường, giúp bạn giải tỏa được sự căng thẳng, mỏi mệt của cả đầu óc lẫn cơ thể.



Một số động tác thể dục đơn giản sau khi thức dậy có thể giúp phòng chống bệnh đau lưng. Ảnh:webmd


Trong công việc và trong cuộc sống, để phòng ngừa đau lưng, cần lưu ý những điều sau:

- Khi muốn bê hoặc nâng một vật nặng, nên ngồi xuống hoặc khụy chân bên cạnh vật đó, giữ lưng thẳng, dùng sức của cơ bụng và chân giúp giảm bớt áp lực trên cột sống lưng.

- Thường xuyên tập luyện eo lưng, cơ lưng và các cơ bụng. Tập thể dục bằng cách đi bộ để giúp xương và cơ lưng được dẻo dai. Tập luyện nhẹ như thái cực quyền, dưỡng sinh.

- Mang giày vừa chân và có đế thấp, chịu lực tốt, không nên thay đổi giày dép nhiều lần vì khó quen chân.

- Giữ dáng đi thẳng.

- Khi làm việc, nên chọn tư thế thích hợp, khi cần mang vác nên đeo loại thắt lưng đặc biệt giúp bảo vệ cột sống. Nếu phải ngồi lâu, nên chọn ghế chắc chắn, có dựa lưng, vừa tầm cao của cơ thể.

Khi đứng để làm việc, các đồ vật nên để ngang khuỷu tay, tránh tư thế phải với tay làm lệch người.

- Nếu thừa cân thì nên tích cực làm giảm cân.

- Ăn uống các loại thực phẩm có hàm lượng chất canxi cao, giảm chất béo.

- Ở nơi làm việc, nên ngồi ghế dựa, thẳng lưng mà bảo đảm giữ đường cong sinh lý của xương sống, không tựa hẳn vào lưng ghế, chỉ dựa từ thắt lưng trở xuống, chân đặt thẳng ngang với nền nhà, đầu gối vuông góc.

Nếu làm việc với máy vi tính thì phần cao nhất của màn hình phải đặt ngang mắt bạn. Không nên ngồi một chỗ quá lâu, thỉnh thoảng đứng dậy thư giãn bằng cách vươn vai hay đi lại tại chỗ.

- Ăn uống đầy đủ và cân đối các chất dinh dưỡng, uống nước đủ, mỗi ngày trung bình 1-2 lít, không ăn uống nhiều chất kích thích hoặc khó tiêu.
http://doisong.vnexpress.net/tin-tuc/suc-khoe/tu-van/bai-tap-ngua-dau-lung-cho-dan-van-phong-2929237.html
Lê Phương

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Bộ ảnh nghệ thuật độc đáo từ chất lỏng

Những bức ảnh thú vị về những khoảnh khắc tạo hình nước dưới đây đã được chụp bởi nhiếp ảnh gia người Ấn Độ.


Nhiếp ảnh gia người Ấn Độ Tapan Sheth đã mất 6 tháng cùng với sự kiên nhẫn cao độ để có thể hoàn thiện bộ sưu tập của mình.


Thứ chất lỏng trong bộ sưu tập được tạo từ guar gum (hóa chất tạo dày và tạo màng) kết hợp với phẩm nhuộm. Sau đó, người chụp sẽ thả rơi một giọt xuống hỗn hợp để tạo hiệu ứng.


Mỗi một hình dạng sẽ chỉ tồn tại trong một phần tích tắc của mộ



Thời gian chính là chìa khóa để nhiếp ảnh gia có thể chụp được những bức ảnh ấn tượng.t giây.


Sheth chia sẻ: “Có rất nhiều yếu tố quyết định đến giá trị của bức ảnh chụp khoảnh khắc tạo hình của nước. Đó là tất cả phải được chuẩn bị kĩ lưỡng và sẵn sàng”.


Nhiều bức chụp lại được hình dáng của nước như hình chiếc ô, hoặc có khi giống như một cây nắm hay một chiếc cốc thủy tinh pha lê.


“Điều quan trọng nhất để có đươc những tác phẩm này là bạn phải có sự đam mê. Bởi trong 100 cú nháy máy liên tục, tôi chỉ có thể giữ lại được 5-10 tấm, thậm chí là không tấm nào. Sự đam mê quyết định tất cả”.

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Nếu tôi biết rằng


Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.

                                                                              
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
                                                                              

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.


Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “ Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
                        

Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn, và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.

Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương bạn, quý mến bạn đến dường nào.

Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.

Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm, và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành hiện thực.

                                                          



Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào, và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.

Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi”, “Tha thứ cho mình nhé”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi”, “Mình yêu bạn”… Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.

Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
                                                

“Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.“


                                                            

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

BẠN CÓ BAO NHIÊU NGƯỜI BẠN ?

Một cụ già quay qua tôi và hỏi: “Cô có bao nhiêu người bạn?”. “Sao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi”.

Cụ mỉm cười như thấu hiểu rồi buồn bã gật đầu:

- Cô phải thật may mắn mới có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cô đang nói. Có quá nhiều người cô không biết tên đấy! Bạn không phải chỉ là người để cô nói: xin chào!

Bạn là người có bờ vai mềm mại để cô dựa vào mà khóc.

Là một cái giếng để đổ xuống đấy tất cả những rủi ro của cô và nâng giá trị của cô lên cao.

Bạn là một bàn tay để kéo cô lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cô gọi là “bạn” đã đẩy cô vào đó.

Một người bạn thật sự là một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc. Là một giọng nói để giữ cho tên của cô còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.

Nhưng cái cần thiết nhất của một người bạn là một trái tim, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững. Để từ trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình yêu tuyệt vời nhất.

Vậy hãy nghĩ về những gì tôi nói, từng lời nói đều thật lòng cả.

Và hãy trả lời lại cho tôi một lần nữa đi, cô bé, cô có bao nhiêu người bạn nào?

Tôi mỉm cười với ông và trả lời: “Ít nhất cháu có một người bạn, cụ ạ”.

Cảm ơn vì đã trở thành người bạn của tôi!

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Những điều con trai nên học

1. Học cách đứng vững dù trong khó khăn, trong bộn bề lo lắng...

2. Học cách sống kiên cường. Dù cuộc sống có bao thăng trầm, vẫn không ngần ngại bước đi.

3. Học cách yêu, yêu chân thành, yêu thật lòng, không lợi dụng vì những đam mê, những ham muốn...

4. Học cách chấp nhận, dù có ởh đâu, dù thế nào cũng luôn là điểm tựa cho ai đó....

5. Học cách kiên nhẫn. Nhẫn trong tình yêu, nhẫn trong cuộc sống. Không nổi nóng vì những điều dù đáng giận, đáng phải nhiều lời.

6. Học cách phụng dưỡng mẹ cha, có đi đâu, có yêu ai cũng nên nhớ cha mẹ là điều quan trọng trên nhất.

7. Học cách không rơi lệ trước mặt ai đó dù nỗi buồn có chiếm lĩnh cả trái tim.

8. Học cách sống như một người đàn ông thực thụ, yêu như một người đàn ông thực thụ, biết sẻ quan tâm giúp đỡ đến người bên cạnh.

9. Học cách thông minh hơn, để biết được nơi đâu là hạnh phúc, để biết được ai là thực sự đáng yêu.

10. Học cách không nhận xét những lời dư thừa, không say xỉn quá nhiều, không thờ ơ, lãnh cảm trước những thái độ của người khác.

11. Học cách sống ga lăng, chơi nhiệt tình, làm việc hết mình và yêu chỉ 1 người bằng cảm xúc thật của con tim

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

HỌC CÁCH ĐỨNG LÊN SAU VẤP NGÃ !!!

Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…

Bất cứ ai cũng đã từng thất bại, đã từng vấp ngã ít nhất một lần trong đời như một quy luật bất biến của tự nhiên. Có nhiều người có khả năng vực dậy, đứng lên rồi nhẹ nhàng bước tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có nhiều người chỉ có thể ngồi một chỗ và vẫn luôn tự hỏi lí do vì sao bản thân lại có thể dễ dàng “mắc bẫy” đến như thế…

Bất kì vấp ngã nào trong cuộc sống cũng đều mang lại cho ta một bài học đáng giá: Về một bài toán đã áp dụng cách giải sai, về lòng tốt đã gửi nhầm chủ nhân hay về một tình yêu lâu dài bỗng phát hiện đã trao nhầm đối tượng. 

Bạn ạ!

Vấp ngã dạy cho ta bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hay mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta. Có nhiều khi, tâm hồn ta sa ngã, ta bắt đầu trở nên đa nghi, không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “’xù lông nhím” lên như bất kì loài động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một lần nào nữa.

Cuộc sống này được sinh ra vốn dĩ đã là như thế: Tốt-xấu, thiện-ác, trắng-đen, chẳng hề dễ dàng phân biệt.

Bạn không muốn chấp nhận điều đó, nhưng hãy tập sống chung với nó, để biết mình cần một sự cân bằng giữa con tim và lý trí. Học cách đứng lên sau vấp ngã, là biết dùng lý trí để đặt niềm tin đúng chỗ, là biết dùng con tim để cảm nhận tình yêu chân thành, chứ không phải là dùng sự hồ nghi để phá vỡ các mối quan hệ của chính mình.

Hãy học cách đứng lên sau vấp ngã 1

Đừng hát khi buồn… 

Đừng cười khi đau… 

Đừng vờ mọi thứ đều ổn thỏa khi lòng mình không hề yên ả…

Bởi giúp đỡ, san sẻ, đồng cảm và thấu hiểu là một trong những bản năng tốt đẹp và đáng trân trọng nhất của con người. Ta buồn nỗi buồn của người khác, ta cười với niềm vui ở nơi xa. Lắng nghe trái tim mình, rồi bạn sẽ nhận ra được thế nào yêu thương. Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…

Đừng để khi tia nắng ngoài kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi… 

----- Sưu tầm -------


Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Truyện cổ tích giữa đời thường

Ông Trời luôn có mắt, và những kết thúc sẽ vô cùng có hậu như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại....

truyện cổ tích


Trưa hai mươi tám Tết, An thu dọn quần áo, đồ đạc vào va li một cách nhanh chóng. Anh mừng rỡ và nôn nóng cho thời gian trôi thật nhanh để kịp lúc về quê đón giao thừa cùng gia đình. Nơi ấy có mái tranh tàn tạ, mẹ già thao thức chờ con và đàn em nhỏ dại. Với số tiền thưởng tương đối khá sau một năm lao động chăm chỉ, An sẽ sắm vài bộ đồ mới cho lũ em, phụ mẹ lo toan cúng kiến , trang trí nhà cửa và đón Tết trong sung túc, hạnh phúc.

Điện thoại reo, cô Sáu bà con xa của anh cũng từ quê lên Sài Gòn tìm việc làm. Giữa cái xứ xa hoa này, những người tha phương thường tìm đến sự giúp đỡ của nhau để nỗi nhớ nhà bớt đi chút ít.
- An hả con, qua giúp cô với...
- Có chuyện gì thế cô. Được rồi, cháu sẽ qua ngay...
An vội vã đến nhà bà Sáu. Thì ra trong lúc quét dọn bà Sáu vô tình làm chập mạch điện ngay ỗ cắm. Cái sự cố cỏn con này, An gặp khá nhiều, nên nó không thành vấn đề đối với anh.
An giúp bà sữa chữa và thu dọn nhà cửa. Xong đâu đó, An được bà thiết đãi một bữa linh đình. Trong lúc ăn, tiếng cười, nói của hai cô cháu nổ ra như bắp rang. Họ hỏi thăm nhau về công việc của một năm qua, chia sẽ nỗi buồn của những người xa xứ.
- Thôi hai giờ rồi, chào cô, cháu ra bến xe cho kịp giờ ạ...
An vội vã đứng dậy chào bà Sáu. Từ nhà bà Sáu đến bến xe miền Tây không xa lắm nên anh đi bộ.
Trên đường đi, An gặp một bà cụ trông khá già yếu. Lưng bà còng, mái tóc bạc thưa thớt, đôi mắt híp lại đục ngầu, da dẻ đồi mồi, chảy xệ...
Bà cụ ngồi khóc thút thít bên lề đường cùng với túi đồ bị thũng một lỗ.
- Bà ơi, bà bị gì mà ngồi đây thế. Cháu có thể giúp được gì cho bà?
- Lũ bất lương,...nó lợi dụng ta bất cẩn xếp hàng mua vé về quê mà rạch túi lấy hết vốn liếng rồi. Không có tiền thì bốn đứa cháu ta đón Tết bằng gì đây...
Như khơi trúng nỗi lòng, bà càng khóc nhiều hơn.
An chết lặng hồi lâu. Tâm trí anh bắt đầu hoang mang.
Trên đường, phố xá vẫn nhộn nhịp đón chào năm mới sắp đến. Xe cộ vẫn đông đúc. Người người vui tươi cười nói. Tất cả đều không chú ý và tỏ vẻ quan tâm đến nỗi bất hạnh bên lề đường.
Đôi lúc ý nghĩ sẽ nhắm mắt bước tiếp bỏ lại bà cụ một mình ngồi đó, le lói trong đầu An.
Nếu bước tiếp, cuộc sống của An vẫn bình thường. An vẫn sẽ về quê kịp lúc đón giao thừa cùng gia đình. An vẫn còn đủ tiền mua vài bộ đồ làm quà cho lũ em. Sẽ không một ai có quyền lên tiếng chê trách An, vì chính bản thân họ cũng như vậy.
Và cuối cùng, An nhắm mắt bước đi bỏ lại sau lưng bà cụ khốn khổ.
Nhưng chỉ được vài bước, An bỗng đứng sững lại. Một kỷ niệm không mấy là đẹp đẽ đang ùa về trong tâm trí. Anh nhớ vào cái ngày mới lên thành phố, còn lạ nước lạ cái, còn bỡ ngỡ và ngây ngô của một người dân quê chân chất hiền lành.
Công việc đầu tiên anh làm khi đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn này cũng là nhận vé số từ các đại lý lớn rồi quanh quẩn bán dạo cho các quán cafe , quán ăn. Một lần xui rũi An bị hai kẻ gian lừa mất cả cọc vé số. Hụt cả vốn lẫn lời, anh chuyển sang bốc vác cho các sạp trái cây trong chợ. Tất nhiên chưa đến tháng và cũng vì mới vào làm, những người chủ sẽ không bao giờ cho anh ứng tiền. Và tháng đó anh tưởng mình phải nhập viện vì uống nước cầm bụng...
Cũng may, ông Trời cũng thương người ở lành, An gặp lại được dì Sáu và cơn đói cùng cực cũng vượt qua.
Nhớ lại chuyện xưa, An bỗng rùng mình. Rồi bà cụ bán vé số ấy sẽ sao đây, nếu anh vẫn mang trái tim lạnh giá như bao người lướt trên phố?
Cuộc chiến giữa tình cảm và lý trí bắt đầu nổ ra. Lý trí luôn bảo anh: Mày giúp họ, rồi mày sẽ được gì? Mày nhắm có thể giúp tất cả mọi người không? Mày còn mẹ và các em ở dưới quê....
Nhưng tình cảm thì khác, nó chỉ bảo một câu: Hãy làm những gì khiến trái tim mình thanh thản và khiến mình hạnh phúc nhất.
An thầm nghĩ dù sao mình vẫn còn trẻ, năm nay về không được thì năm sau sẽ về. Nhưng bà cụ thì khác. Bà đã yếu lắm rồi không biết sẽ còn sống được bao lâu nữa...
- Bà ơi, bà cầm lấy số tiền này. Nó đủ để bà mua lại vé và sắm quà về quê đón năm mới cùng gia đình ạ.
An trao cho bà tất cả tiền của mình không chút do dự.
- Ta không lấy đâu, nếu lấy rồi tiền đâu cháu về quê.
- Bà yên tâm, năm nay cháu đón Tết ở thành phố bà ạ. Bà cầm cho cháu vui, chúc bà và các cháu nhỏ có một năm mới an lành và hạnh phúc!
Nói xong, An vội bỏ đi vì sợ bà cụ sẽ trả lại tiền.
- Khoan đã... - bà cụ cầm một tờ vé số trên tay - Ta còn tờ vé số này chưa bán, định là sẽ cầu may ngay mùng Một. Ta tặng cháu làm kỷ niệm, cháu cầm cho ta vui...
- Số đẹp lắm bà ạ: 216370. Cháu không mua vé số nhưng cũng sẽ giữ làm kỷ niệm. Cám ơn bà ạ.
An chào tạm biệt bà rồi đi. An đi mà cũng chẳng biết sẽ đi đâu. Nhà trọ anh đã trả lại cho chủ. Anh cảm thấy buồn lắm khi không về quê được. Nhưng hình ảnh bà cụ quây quần bên con cháu khiến An cảm thấy ấm lòng. An không hối hận việc mình làm, dù hiện giờ chính anh lại lâm vào tình cảnh khó khăn.
Anh dừng chân lại trước một cái ghế đá trong công viên. Tết năm nay thật đẹp. Những cây mai bắt đầu thi nhau bung nở. Đường xá tấp nập hơn. Ai cũng mong nhanh chóng khép lại một năm cũ đã qua để đón chào một năm mới an lành. Không biết giờ này mẹ và lũ em nhỏ ở nhà sao nhĩ ? Đã mấy lần An định gọi về thông báo cho mẹ biết là mình về không được. Nhưng anh lại sợ mẹ buồn, và cả đám em sẽ đón Tết không vui..
Đang thả hồn suy nghĩ vu vơ. Bỗng nhiên có một người đàn ông đến trước mặt An.
- Ủa, thằng An con chị Bảy phải không?
An trông người đàn ông đó quen quen.
- Dạ phải, chú đây là...?
- Tao nè! Tư tài xế nè. Hồi trước ba mày còn sống tao qua nhậu hoài chứ đâu..
- A! Chú Tư con nhớ rồi!!!
An reo lên sung sướng.
- Ủa mà chú đi đâu đây?
- Tao đang trên đường về quê, còn mày?
- Con cũng vậy. À chú Tư cho con quá giang với.
- Hên cho mày gặp tao đó. Thôi lên xe đi.
Đoạn hai chú cháu thẳng đường về miền quê thân yêu.
Vậy là cuối cùng An cũng về tới nhà. Giao thừa, cả nhà An quây quần bày mâm cúng lễ theo phong tục từ xưa đến nay. Khói hương nghi ngút ấm cúng. Tuy tụi nhỏ không có quần áo mới nhưng được sum họp đầy đủ dịp Tết đến xuân về đã là món quà vô giá...
Và sang ngày hôm sau, tức mùng Một Tết, giải đặc biệt trị giá 1tỷ500 triệu đồng của đài sổ xố kiến thiết thành phố Hồ Chí Minh in đậm sáu chữ số: 216370.
Ông Trời luôn có mắt, và những kết thúc sẽ vô cùng có hậu như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại....

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Quẳng gánh lo đi mà vui sống!

Sẽ có lúc cuộc sống ghìm bạn xuống những khó khăn và phải gắng hết sức để xoay vần với chồng chất những áp lực, nhưng nếu muốn mình đẹp lên như ước ao của vô vàn con gái khác, thì quẳng hết gánh lo đi! Đời đẹp mà!

***
Là con gái, ai cũng muốn mình đẹp và cố gắng để mình được đẹp. Hôm nay phải đẹp hơn hôm qua, ngày mai phải đẹp hơn hôm nay. "Đẹp" vẫn là đỉnh cao mà người phụ nữ nào cũng đang ngày ngày hết mình để chinh phục. Nhưng có một sự thật mà phái nữ đang quên mất, rằng bên cạnh việc trang điểm bằng mĩ phẩm hàng hiệu,vào ra spa hàng tuần, đầu tư hàng đống tiền để mình trông đẹp lên trong mắt người khác thì những nhăn nhó, cau có, lo lắng họ khoác lên mình mỗi ngày lại khiến công cuộc làm đẹp trở về con số không tròn trĩnh. Thậm chí là lỗ vốn!
con gái vui sống hồn nhiên
Đừng đổ lỗi rằng mình xấu đi vì chồng không giỏi, con không ngoan. Đừng ca thán rằng mình đang già đi vì mẹ chồng khó tính, chị dâu khó chiều. Đừng cau có vì người yêu không tâm lý, hay bạn trai vô tâm. Đừng ấm ức vì bà sếp già hay hạch sách ở cơ quan hay ông trưởng phòng chỉ ham mê gái trẻ. Chỉ có tự phụ nữ làm mình xấu đi chứ những người kia chẳng có lỗi gì cả.
Giá cả leo thang máy cũng sẽ không thành vấn đề to tát khi cả xã hội đang sống với túi tiền chỉ đi bộ, đâu riêng bạn đâu? Chồng không giỏi của mình lại là ước mơ của khối chị em khác. Con không ngoan nhà này lại khiến những nhà khác chỉ biết thòm thèm vì cưới lâu rồi nhưng không có tin vui. Mẹ chồng khó dễ với mình cũng vì mẹ thương con trai mẹ. Chị dâu thi thoảng lên mặt cũng vì chị là chị, chị ra đời trước em. Người yêu không tâm lý lúc này thì mình nhắc anh để ý thêm đôi chút, bạn trai vô tâm đôi lúc thì nhẹ nhàng "giận dỗi" để anh biết mà sửa sai. Sếp già hạch sách cũng vì sếp chưa biết quẳng gánh lo, sếp trù khó khăn, nhăn nhó của mình lên người khác. Ông trưởng phòng ưu tiên gái trẻ cũng vì bị vợ... lên mặt lúc ở nhà. Thả lỏng đi, mọi thứ thực ra đều rất đơn giản và dễ nghĩ!
Đừng cằn nhằn về đôi mắt một mí không giống ai, bạn biết không, rất nhiều diễn viên Hàn Quốc kiếm được tiền tỉ từ nó và trở thành thần tượng. Đừng tự ti về đôi chân ngắn của mình, Napoleon đã nói "Ông chỉ dài chứ không cao hơn tôi, chiều cao của con người được tính từ đỉnh đầu lên trời chứ không như ông nghĩ là từ chân lên đầu đâu". Đừng đau lòng vì thân hình quá khổ và ái ngại mỗi khi bước lên bàn cân, bạn đã biết theo những nghiên cứu và quan sát gần đây thì cán cân quyền lực đang nghiêng về phía những người béo? Sao cứ phải lo nghĩ và phiền muộn quá nhiều về những thứ không đâu? Nếu mình không thấy được cái đẹp của bản thân thì cũng chẳng ai có diễm phúc mà nhìn ra được nó. Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp. Tiếc là có rất nhiều người đang tự làm mình xấu đi!
Những tủn mủn của cuộc sống vồ vập lấy cái đầu bé nhỏ và buộc phụ nữ phải lo toan. Những rắc rối, gánh nặng từ những thứ cỏn con trong gia đình đến những chuyện lớn lao ở cơ quan luôn khiến họ trong trạng thái buộc mình phải suy nghĩ. Phái nữ, cứ mặc định và bó buộc rằng lúc nào bản thân cũng phải suy ra tính vào hết điều này rồi sang điều nọ. Rằng đó là thiên chức, là bổn phận phải làm. Nhưng không! Chẳng có điều luật nào ép buộc con gái sinh ra phải lo, phải nghĩ, phải tự làm khổ mình.
Nếu may mắn, hãy tìm một người đàn ông biết chia sẻ và san bớt gánh lo để chia đôi những khốn khó. Nó không có nghĩa mình ích kỉ, nó chỉ thể hiện rằng bạn biết cân bằng và xoay xở cuộc sống. Hoặc tự làm mình thoải mái, cũng có sao đâu? Vứt hết ghen tị, đố kị ở cơ quan; dẹp hết mối lo cơm, áo, gạo, tiền ở ngoài cánh cổng rồi hẵng bước vào nhà. Làm xẹp đi áp lực thi cử, stress vì tìm việc làm trước khi tắt laptop và lên giường đi ngủ. Tạm quên đi chàng người yêu vô tâm và tự thương rồi nuông chiều lấy chính mình.
Hãy cười thật tươi và để đầu óc được nhẹ nhàng, đừng ngược đãi nó. Bạn sẽ không thể đẹp với một cái đầu nặng trịch gánh lo được đâu! Thiết nghĩ, con gái mỗi ngày chỉ cần nghĩ mình sẽ nấu món gì và nấu ra sao; trước khi ra đường nghĩ mình mặc gì để trông đẹp nhất; hàng ngày đến trường nghĩ làm sao để học hành một cách ổn nhất; rồi làm những gì mình thích, chơi với những người mình muốn và đến với người mình yêu. Đã đủ để sống chưa?
Có thể, sẽ có những lúc cuộc sống ghìm bạn xuống những khó khăn và phải gắng hết sức để xoay vần với chồng chất những áp lực. Nhưng nếu muốn mình đẹp lên như ước ao của vô vàn con gái khác, thì quẳng hết gánh lo đi! Đời đẹp mà!

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Kỷ niệm 1 năm ngày cưới.

Nhanh quá mới đây mà đã được 1 năm rồi, 1 năm qua mình học được rất nhiều  việc trong cuộc sống. Nhất là về nấu ăn, mình không biết nấu vậy mà jo cũng biết nấu, tuy không được ngon lắm nhưng với mình như vậy cũng đã cố gắng rồi. Cảm ơn bố mẹ và chồng đã chỉ bảo con từng tý một. 


07 - 07 - 2013

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Duyên may và sự lựa chọn

Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn...


Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. Ðó không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.

Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức mới? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.

Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người đó. Ðó không còn là duyên may nữa. Ðó là sự lựa chọn.

Khi bạn chọn sánh vai cùng một ai bất kể những ngọt bùi, đắng cay... của cuộc đời. Ðó là sự lựa chọn.

Cho dù bạn biết rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không thay đổi. Ðó là sự lựa chọn.

Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may, nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta. Nói về bạn đời, có một câu nói khá hay và tôi tin là đúng: "Ðịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật".

Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn...

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

CÁCH YÊU CỦA CHA

1 tuổi , con tập đi, Mẹ chạy theo đỡ mỗi khi con ngã. Ba ngăn lại bảo rằng hãy để con tự tập đứng lên.

3 tuổi, con vòi vĩnh khóc đòi quả ớt trên mâm cơm. Mẹ kiên quyết không cho. Trong khi Ba lại bảo hãy để con nếm thử rồi con sẽ tự tránh xa.

5 tuổi, con nhất định không đến nhà trẻ, Mẹ không nỡ buông tay, đứng trước cổng trường nhìn con mãi. Ba quay đầu bảo Mẹ lên xe mau.

6 tuổi, con vào lớp 1, Mẹ căn dặn cô giáo xem chừng con bị bắt nạt. Thế mà Ba lại nói với cô rằng con làm gì sai cứ đánh phạt thẳng tay.

9 tuổi, con đánh nhau với thằng bạn học đến trầy cả mặt mày. Mẹ lo lắng muốn rơi cả nước mắt. Vậy mà Ba lại la con và bắt con phải đi xin lỗi người bạn đó.

12 tuổi, con đòi gắn mạng trong phòng. Mẹ vui vẻ chấp nhận ngay, trong khi Ba chỉ đồng ý cho đặt máy tính ở phòng khách làm con chẳng được thức khuya cày game cùng lũ bạn.

15 tuổi, con xin đi phượt cùng bạn bè Mẹ đồng ý nhưng càu nhàu mãi vì lo lắng. Trong khi Ba gật đầu ngay. Suốt chuyến du lịch Mẹ gọi điện hỏi thăm con đủ thứ, nào là vui không, ăn gì chưa, chỗ ngủ thế nào, có gì trở ngại không? Còn Ba suốt những ngày đó chỉ điện thoại cho con 1 lần lúc con mới xuống xe. Ba chỉ nói vỏn vẹn 3 câu, tới chưa, khi nào về và chúc con đi chơi vui vẻ.

16 tuổi con tụ tập bạn bè hút thuốc, Mẹ nổi giận la con. Trong khi Ba nhẹ nhàng dắt con ra ban công cho con xem bảng xét nghiệm ung thư phổi của Ba.

17 tuổi con dắt 1 cô gái về nhà. Mẹ bảo con còn rất nhỏ để nghĩ đến chuyện yêu đương. Ba mỉm  cười nói rằng bị tổn thương ắt tự vứt bỏ. Cũng năm đó con xin 1 chiếc tay ga. Mẹ đắn đo 1 hồi rồi chấp nhận vậy mà Ba lại đi mua cho con ngay 1 chiếc xe đạp điện hơn chục triệu. Cũng là tay ga nhưng con không được tham gia đội đua xe với lũ bạn được.

Năm con 18, là lúc bệnh của Ba trở nặng. Ngày con thi Đại học Mẹ chỉ dặn dò qua loa rồi thu xếp vào bệnh viện chăm Ba. Đến giờ nghi trưa, con nhận được điện thoại của Ba. Ba nói rằng Ba rất khỏe. Thi xong con không về ngay mà đi ăn mừng cùng lũ bạn vì bài làm rất tốt. Khi con về đến nhà thì Ba đã đi rồi. Mẹ bảo Ba nhất định không cho Mẹ điện thoại cho con. Ba muốn con thi thật tốt.

21 tuổi, con được 1 phần học bổng sang Mỹ đào tạo. Con biết nếu Ba còn sống nhất định khuyên con đi. Nhưng bây giờ con không hỏi ý kiến Mẹ mà đã từ chối phần học bổng đó. Con không muốn sau 5 năm đi đào tạo về con lại trải qua cảm giác giống ngày con đi thi đại học về.

Ba à con chưa bao giờ nghĩ Ba thương con nhiều như Mẹ. Trong khi Mẹ dặn con rằng nếu làm gì không được, hãy nhờ mọi người thì Ba lại dạy con nếu làm gì được thì hãy giúp mọi người.

Nhưng bây giờ, nếu có người hỏi con thương ai nhất trên đời con sẽ không suy nghĩ mà trả lời ngay là Mẹ. Và nếu người ta hỏi ai là người thương con nhất con cũng sẽ trả lời ngay là Ba.

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

CÔNG DỤNG CỦA LÁ ĐU ĐỦ VÀ SẢ

UNG THƯ GAN GIAI ĐOẠN CUỐI
GIẢI PHÁP TỐI ƯU: LÁ ĐU ĐỦ VÀ SẢ

Cách đây hơn hai năm , anh em VHV trường Võ Bị Dalat nhận được hai tin không vui về một cựu Giáo sư , anh Phùng Văn Bộ là việt kiều Canada đang gặp phải: - một là hơn nửa triệu đô la đầu tư về VN bi. mất trắng và - hai là Anh gặp bệnh nan y : Ung thư gan giai đoạn cuối, sau xét nghiệm cuối cùng về y khoa ở bệnh viện ở Canada . Anh đã nằm viện mấy tháng, khối u gan trên 04 cm đã được xử dụng kỹ thuật cao chặn đứng sự di -căn bằng cách cắt, cô lập cách mạch máu nuôi u và đưa thuốc vào nội tạng gan để cô lập .

Anh Bộ sinh năm 1933, nay đã trên 80 tuổi, không đủ sức chịu đựng, nên mất sức nhanh , tóc rụng và đứng đi không nổi .Bệnh viện cũng cho anh hay với tình trạng sức khoẻ của anh khó vựợt qua nổi sáu tháng.Trước 2009 anh Phùng Văn Bộ , bị ung thư tuyến tiền liệt giai đoan đầu , bệnh viện đề nghị giải phẩu,anh không chịu cho mổ, cố chịu cảnh “đái rắc” vì thấy mình cũng tuổi già, không nên đụng vào dao kéo làm gì.

Vừa ung thư gan và tiền liệt tuyến (cả hai đều là ung thu nguyên phát), vừa được y khoa tiến triển của Tây Y “báo tử”, là anh không đủ sức chịu nổi “xạ trị” và các ca dao kéo.

Vốn là thầy thuốc châm cứu, và hiểu rõ y lý đông phương, hơn nữa cũng sẵn tâm thuận đạo sinh tử lẻ thừơng, anh trở về VN, Vĩnh Long, thử chữa theo cách của mình. Dẫu sao, ru mình những ngày cuối đời ở quê nhà vẫn là hạnh phúc!

Anh Phạm Kế Viêm,một Giáo Sư toán nổi danh ,người suốt đời nghiên cứu tử vi, bạn VHV Đà Lạt,với anh Bộ , gửi thư động viên anh Phùng Văn Bộ giữa năm 2011: “cái rủi mất tiền. đầu tư sai chỗ ở VN của anh biết đâu là “của đi thay người” gánh cho anh cái nạn bệnh nan y này. Anh qua được năm này, tôi tin Anh sẽ còn thọ, sẽ tốt”

Tất cả anh em VHV đều tin rằng anh Viêm chỉ an ủi, còn việc anh Bộ về quê với ung thư gan giai đọan cuối, tóc rụng, chân run , đi một bước có người dìu đỡ… đưa được thân xác tàn tạ về quê hương những ngày cuối đời đã là điều quý.(!!)

Vậy mà hôm qua, ngày 02/04/2013, Hay tin anh Phùng- Văn- Bộ từ Vĩnh Long lên Saigon để về Canada. Tôi và anh Diệp VHV , đến thăm anh và tôi không thể tin ở mắt mình: Một ông già 81 tuổi chắc nịch, mắt sáng, dáng đi cứng cáp bước lên xuống cầu thang gác đon tôi và anh Nguyễn -Văn -Diệp như là một "trung niên hán tử" !

- Hai năm qua anh đă chữa trị ung thư bằng cách nào, mà mới ngày nào tôi gặp anh, xin lỗi tôi nghĩ anh không qua được sáu tháng.?.Tôi hỏi.

-Bệnh viện Canada nó cho mình bản án báo tử. Mình về quê-hương "còn nước còn tát " .Mình chỉ có kiên trì 1 thứ thuốc đó là:”Nước trà lá đu đủ với sả,". uống thay mọi thức uống. Chỉ có vậy. Mình muốn nói với các bạn, lấy kinh nghiệm bản thân của mình mà nói cho mọi người. Giúp được ai thì mừng nấy các bạn à.

Anh Bộ, nhấn mạnh cách chữa trị ung thư của anh như sau :

- Ung thư gan, nội tạng, phổi… Đều xử dụng trà lá đu đủ và sả chữa trị được. Nhưng cũng tùy tạng người, có người chữa dứt, có người được giai đọan đầu biến chuyển nhanh, nhưng sau đó chậm. Ung thư gan thì tôi thấy biến chuyển rõ rệt. Tôi dùng trà lá đủ đủ và sả trong hai năm, nay đi tái khám và xét nghiệm thì đã hòan tòan hết sạch bứơu trong gan cũng như sưng phù tuyến tiền liệt.Tôi đã chỉ vẻ nhiều người dưới quê , kết quả rất tốt , nhất là các bệnh ung thư gan , phổi , bao tử , siêu vi B , siêu vi C...Nó là loại trà giải độc , lọc máu số một , không bệnh uống ngừa bệnh cũng rất hay .

Cách chế biến như sau: lá đu đủ xắt tươi phơi khô, sả củ xắt mỏng phơi khô, cả hai thứ trộn lẫn, nấu như nấu nước chè, bỏ vào chai để nguội uống suốt ngày. Tỉ lệ sả trong đu đủ ít thôi, khỏan 1 phần mười sả làm mùi nước thơm dễ uống và nó dẫn chất thuốc rất nhanh.

Thời gian đầu, khỏan hai tuần, khi mới uống thì phân và tiểu thải ra có mùi hôi thối nồng nặc. Đó là chất độc đã được trục ra khỏi máu.

Nhìn cách anh Phùng Văn Bộ trình bày, cách anh nói cười diễn đạt tôi không tin vào mắt mình rằng đây là nguòi trước đây hơn một năm , tôi bắt bàn tay lạnh giá của anh với ý nghĩ là lần vĩnh biệt.

Cách đây mấy ngày tôi vừa nhận đựơc tin bạn tôi, Lê Thiệp, ở Mỹ cũng đang đi vào kiếp nạn ung thư gan giai đọan cuối. Trong phát biểu trước thân hửu tại Lễ kỉ niệm 10 năm Tủ-Sách Tiếng Quê Hương, bạn Lê Thiệp cho biết thi sĩ Uyên Thao nhờ uống trà lá đu đủ mà thóat tay tế bào ung thư. Thế thì món thuốc đơn giản này không phải là khám phá mới ,nhưng theo Anh Phùng -văn -Bộ khó nhất và cần nhất là kiên trì, kiên trì uống!! .Chỉ đơn giản có vậy!!

Tôi mong bạn tôi Lê -Thiệp, Nguyễn -khắc -Nhượng... cũng được như anh Phùng- Văn -Bộ, 81 tuổi, nói cười ha hả khoe với tôi và anh Diệp: “Tôi nói các bạn chia vui, khỏan ung thư thì nay đã qua khỏi rồi, mà khỏan "sức sống "thì nay mình nay hơn tám mươi mà lạ quá mình cũng còn "rạo rực" lắm lắm mấy bạn à!!"

NGUYỄN QUANG TUYẾN

LÁ ĐU ĐỦ CHỐNG UNG THƯ

Các nhà khoa học Nhật Bản và Mỹ vừa phát hiện thêm một tác dụng mới của cây đu đủ: chất chiết xuất từ lá đu đủ có khả năng diệt tế bào ung thư.

Kết quả nghiên cứu mới này được đăng tải trên “Tạp chí dược lý dân tộc” của Nhật Bản. Theo phát hiện mới của nhóm nghiên cứu gồm các nhà khoa học của Văn phòng thí nghiệm lâm sàng thuộc Trung tâm Ung thư, Đại học Florida, Mỹ và Đại học Tokyo, chất chiết xuất từ lá đu đủ có khả năng kháng ung thư và hiệu quả này tương thích với tất cả các tế bào ung thư được gây dựng trong phòng thí nghiệm, gồm ung thư cổ tử cung, ung thư buồng trứng, ung thư gan, phổi, ung thư tuyến tụy...

Khi cho 10 loại tế bào ung thư khác nhau tiếp xúc với chất chiết xuất này, 24 giờ sau có thể thấy tốc độ phát triển của tế bào chậm hẳn lại, và nếu nồng độ chất chiết xuất càng cao, hiệu quả kháng tế bào ung thư, thậm chí giết chết nó càng rõ rệt. Cũng trong một thí nghiệm tương tự, các nhà khoa học còn phát hiện ra chất chiết xuất từ lá đu đủ có khả năng thúc đẩy tế bào Th1 - tế bào đóng vai trò quan trọng trong hệ miễn dịch - sinh trưởng và phát triển.

Mặt khác, việc sử dụng chất chiết xuất từ lá đu đủ kháng ung thư còn có ưu điểm ở chỗ nó không mang độc tính và không gây ra tác dụng phụ. Nó có thể tiêu diệt tế bào ung thư, song không ảnh hưởng xấu đến các tế bào khỏe mạnh, vì vậy sẽ tránh được các trường hợp làm tổn thương đến cơ thể người bệnh như khi dùng các loại thuốc thông thường.

“Chúng ta từng biết đến đu đủ như một loại trái cây rất có ích trong việc phục hồi sức khỏe”, tiến sỹ Bharat Gawol thuộc Trung tâm Ung thư Anderson, Đại học Texas cho biết, “Đu đủ có rất nhiều thành phần có lợi, trong đó phải kể đến chất papain, một ezyme có rất nhiều trong quả và lá của chúng”. Hiện các nhà khoa học đang đẩy mạnh nghiên cứu để thử nghiệm trên động vật và người.

Gia Vinh

THƯ NGƯỜI DÙNG LÁ ĐU ĐỦ

Anh chị Bình thân quý,

Tôi thật tiếc đã không được biết sớm hơn bệnh tình của anh. Nếu biết sớm, tôi tin chắc anh đã không phải chịu đau đớn vì cái bệnh nan y đó vì người ta đã có cách chữa khỏi, vừa rẻ tiền, vừa công hiệu làm kinh ngạc nhiều người, như thể phép lạ.

Đó là dùng lá Đu Đủ làm thuốc chữa ung thư mà chính tôi biết rõ. Anh Bình có biết anh Thái Quang Minh Tuấn thuộc trường Phi Hành ngoài Nha Trang ngày xưa không? Anh Tuấn bị ung thư phổi rất nặng và bác sĩ cho xuất viện về nhà... đợi chết, nói anh ấy chỉ có thể sống được thêm 5 ngày tới một tuần lễ mà thôi. Cả nhà tuyệt vọng nhưng anh Tuấn có nghe biết về Lá Đu Đủ nên nấu dùng thử. Tụi tôi có đến thăm, thấy anh ấy không khác gì những người tù Do Thái trong trại tập trung Đức Quốc Xã, đợi lùa vào phòng hơi ngạt! Chị ấy kể rằng máu mủ từ phổi chảy ra qua ống nylon chảy ra ngoài, hôi thối không ai chịu nổi, kể cả con cái. Thế mà, kỳ diệu thay, mới chỉ uống nước Lá Đu Đủ được 3 ngày, anh ta thấy bớt đau và phổi không còn thải ra nước hôi thối nữa! Qua tuần lễ đó, anh vẫn sống, vẫn tiếp tục uống và khỏi luôn khiến bác sĩ và các y tá điều trị cho anh ở bệnh viện Fort-Worth phải cực cùng kinh ngạc.

Anh phục hồi sức khỏe rất nhanh chóng, bây giờ không hút thuốc lá nữa, phương phi khỏe mạnh như xưa. Hôm gặp anh ấy trong một tiệc cưới, tôi ngạc nhiên không thể ngờ. Lúc đó bà cụ tôi vừa khám phá ra bệng ung thư xương. Cancer ăn tiêu mất 1/3 xương hông, nơi đó đùn lên một cái mass cancer to bằng cái chén và cụ tôi đau đớn không đi lại được, phải ngồi xe lăn. Mỗi ngày tôi phải đưa cụ vào bệnh viện chạy radiation và rồi làm chemo-therapy. Anh Tuấn cho tôi một ít lá đu đủ, nói để Me tôi dùng thử, may ra khỏi vì anh không biết nó có công hiệu cho các ung thư khác không…. Tôi lấy về cho Me tôi dùng thay nước trà mỗi ngày, gửi thư về VN nói cô em tôi kiếm gửi qua nữa. Cụ tôi 81 tuổi. Khi chữa thuốc tây, tôi vẫn cho cụ uống lá đu đủ song song và bác sĩ phải lấy làm lạ lùng vì cụ không bị rụng tóc hay bất cứ một phản ứng gì khác do chất hóa học và radiation làm ra như skin rash, táo bón...

Sau đó còn một vài trường hợp như ung thư bao tử, trực tràng, phổi... cả Việt lẫn Mỹ đều khỏi rất nhanh chóng. Một ông bạn già của tôi có ông con rể người Hoa Kỳ bị bác sĩ chê, sắp sửa ra đi, vậy mà mới uống lá đu đủ vài tuần đã đi làm lại được và tin tưởng tuyệt đối vào môn thuốc ngoại khoa này. Thật ra việc dùng lá đu đủ chữa bệnh ung thư, hồi mới qua đây được ít năm, tôi có đọc một tài liệu y khoa trên báo Mỹ nói đến thổ dân ở Úc đã lấy Lá Đu Đủ chữa khỏi bệnh cancer. Tài liệu này do một bác sĩ người Đức làm việc ở Canberra viết và phổ biến.

Tôi cũng xin gửi kèm thư này cái eMail tôi gửi cho thân hữu có kèm thư anh Văn Quang từ Saigon mới gửi cho tôi cách đây hai tuần. Anh Văn Quang cho biết trường hợp một bà bị ung thư tử cung mà khỏi nhờ lá đu đủ do tôi mách bảo. Hồi đó nghe tin nhà văn Mặc Thu bị ung thư phổi, tôi bèn viết eMail nhờ Văn Quang nói với gia đình ông Mặc Thu nhưng họ không tin. Văn Quang cũng nghi ngờ nhưng bây giờ thì tin lắm.

Vậy anh Bình ơi, anh hãy nghe tôi, chịu khó dùng xem sao. Nó không khó uống đâu và làm rất giản dị. Chỉ bốc một nhúm cho vào bình nước sôi như ta pha trà rồi uống thay nước mỗi ngày, càng nhiều càng tốt. Đừng pha nhạt quá mà cũng đừng pha đặc quá khó uống. Tôi gửi gói này, cũng phải mấy tháng mới dùng hết. Anh chị đừng lo. Nếu thấy đỡ và cần thêm, tôi sẽ cung cấp cho anh chị.

Tụi này nhớ đến hai bác rất thường. Hôm trước có gọi thăm nhưng không được, tôi tưởng hai bác dọn nhà hay đổi số mới mà không cho biết nên định bụng năm nay gửi thiệp Giáng Sinh sẽ hỏi số điện thoại và địa chỉ eMail của anh chị hay của cháu Trang, cháu Tiến để liên lạc nhanh chóng hơn.

Chúng tôi vẫn bình thường và vừa có cháu ngoại đầu lòng được hơn tháng rồi, bận với thằng nhỏ cũng vui lắm.

Chúng tôi mong chúc anh chóng bình phục. Thăm cả nhà và mong có dịp sẽ gặp lại anh chị và hai cháu.

Thân quý,

Hùng & Phụng

luu trung Tie^'n 60/6 phan chu Trinh F24 ,Bi`nh Thanh Phone 35104280 Cell: 0989005702



Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Sự tích hoa dạ lan hương

Hoa dạ lan hương
Xưa, có một người đàn bà nghèo cô đơn sống nghề bằng trồng rau ở ven sông. Một hôm, bà lão nghĩ: “Ước gì ta có được một mụn con cho vui cửa vui nhà”.


Sáng hôm sau, khi ra vườn, bà nhìn thấy một cái bọc, bên trong có một bé gái xinh xắn. Bà chắp tay cảm tạ Trời Phật rồi bế cô gái vào nhà, lòng mừng vui khôn xiết.

Từ đó, bà nhận cô bé làm con nuôi và thương yêu cô bé hết lòng. Bà nhường thức ăn và quần áo đẹp cho cô bé, còn bà chỉ ăn khoai sắn và mặc quần áo cũ. Nhưng bà rất vui vì có cô con gái xinh đẹp. Dân làng ai cũng trầm trồ khen cô bé. Thấy vậy, cô bé sinh ra kêu căng và lười nhác.

Một buổi sáng, ông mặt trời đã lên cao mà cô bé vẫn ngủ, chú Ong Vàng đến đậu bên cửa sồ khẽ nhắc:

- Cô bé ơi! Nắng sớm lên rồi! Hãy dậy và ra vườn tưới rau giúp mẹ!

Cô bé uể oải vươn vai, gắt gỏng:

- Ong Vàng hãy đi đi! Nếu ta xách nước tưới rau thì bàn tay ngọc ngà của ta sẽ bị chai cứng mất.

Nghe vậy, Ong Vàng liền bay đi. Buổi chiều, Ong Vàng lại bay đến cửa sổ. Thấy cô bé đang ngồi soi gương, chải tóc, Ong Vàng nhắc:

- Cô bé ơi! Mẹ sắp về rồi! Hãy quét nhà, nấu cơm giúp mẹ đi!

Cô bé đáp:

- Quét nhà, nấu cơm thì bẩn mất cái váy trắng của ta. Khi mẹ ta về, mẹ chỉ nấu một lát là xong.

Nói rồi, cô bé lại ngồi soi gương, chải tóc. Nhưng trời đã tối mà mẹ cô bé vẫn chưa về. Cô bé thấy đói bụng. Rồi đêm xuống. Ngồi một mình trong căn nhà vắng lặng, bụng đói cồn cào, cô bé ôm mặt khóc.

Ba ngày trôi qua, bà mẹ vẫn chưa về. Cô bé soi gương thì thấy mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng, nước da nhợt nhạt. Lúc này cô mới hiểu rằng sắc đẹp của cô có được là nhờ sự chăm chút và tình yêu thương của người mẹ già. Cô thương mẹ quá…Đúng lúc ấy, Ong Vàng bay qua và nói:

- Mẹ cô già yếu nên mất rồi. Cô bé hãy tự làm việc để mà sống!

Cô bé òa khóc, chạy ra vườn, nhưng Ong Vàng đã bay xa. Cô vừa thương mẹ vừa ân hận nên cứ đứng đó khóc mãi .Về sau, dân làng không trông thấy cô bé đâu nữa mà chỉ thấy trong khu vườn nhà bà lão mọc lên một bụi cây nhỏ nở những chùm hoa màu trắng xanh. Đêm đêm, những chùm hoa ấy tỏa hương thơm ngọt ngào. Người ta bảo rằng, đó là tấm lòng của đứa con thương mẹ nhưng đã muộn màng và đặt tên cho loài hoa ấy là hoa Dạ hương – thứ hoa chỉ tỏa hương thơm vào đêm thanh vắng.

http://my.go.vn/b/viewpost/91408243/208442/su-tich-hoa-da-lan-huong.htm

Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Nắm chặt tay em, anh nhé!


* Nắm chặt tay em, anh nhé!
    - Để mình đừng lạc mất nhau. Vì em sợ những giận dỗi, những bon chen của cuộc sống thường nhật, sợ một ngày chúng ta mệt mỏi vì yêu, sợ những quan tâm là chưa bao giờ đủ, sợ đôi bàn tay lạc mất nhau…

* Nắm chặt tay em, anh nhé!
    - Vì em sợ, khi tay em rơi xuống, bàn tay đỡ lấy không phải là tay anh. 
   - Để em thuộc từng vết chai trong lòng bàn tay anh, để em cảm nhận rõ hơn về anh, để em biết tình anh sâu lắng và mạnh mẽ sẽ giúp em vượt qua những nỗi sợ hãi, những lo lắng, băn khoăn những nỗi lo chẳng thể gọi thành tên!

* Nắm tay em chặt, anh nhé!
     - Để em có thể bước cùng anh qua mọi nẻo đường, để anh dắt em chạy trên những cánh đồng lộng gió. -                             - Để ta không lạc mất nhau giữa đường phố xô bồ, giữa những ồn ào của thường nhật, giữa những dối lừa của cuộc sống bon chen này. Nắm tay em chặt, và ta mãi đi chung một con đường… 

* Nắm tay em chặt, anh nhé! 
    - Để em gục đầu vào vai anh ngủ thật sâu và thật lâu, để em cảm thấy bình yên vì đã tìm được một bến đỗ cho riêng mình. Nắm tay em chặt, để khi nhắm mắt thì trong giấc mơ em vẫn có thể nhìn thấy anh… 
    - Dẫu cho có bất cứ điều gì xảy ra, dẫu cho có phút giây nào đó, em giận dỗi rút tay về, dù có một ngày em thấy sợ nỗi bất an của một đứa con gái thì…
    - Anh hứa, vẫn nắm chặt tay em, anh nhé!

* Nắm tay em chặt, và ta mãi đi chung một con đường…
     - Yêu thương không bao giờ là quá muộn
     - Chỉ cần trái tim đủ cần...đủ muốn... và đủ bình yên dành cho nhau!


Sưu tầm

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng.

Ở một khu rừng nọ có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tưong lai. Cây thứ nhất nói : "Một ngày nào đó, tôi muốn trở thành chiếc hộp đựng châu báu với hình dáng lộng lẫy ". Cây thứ hai nói : "Tôi muốn trở thành con thuyền to lớn. Tôi sẽ chở hoàng hậu và đức vua đi khắp thế giới". Và cây thứ ba : "Tôi muốn vươn dài để trở thành một cây to lớn nhất trong khu rừng này. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời".

Một năm sau đó có một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong của mình sẽ thành hiện thực.

Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành một máng ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều chúng hằng mong đợi. Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và mảng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.

Vài năm sau một số người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người ở trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an toàn và sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.

Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Cả ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng.

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Lỡ hẹn...

Linh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mong manh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiến Linh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ.

Lần đầu tiên…

Linh vừa tròn mười tám – cái tuổi mộng mơ đẹp đẽ nhất của người thiếu nữ. Linh đã đi trong mưa, chạy trong mưa và khóc cùng với mưa xối xả. Ngày đặc biệt ấy Linh chờ đợi một người – người đặc biệt. Nhưng người ấy không đến, mang bao tủi hờn và tổn thương giẫm đạp chồng chất lên trái tim của cô. Linh buồn đến vụn vỡ, thân hình mảnh mai như tan trong màn mưa màu bạc. Đêm ấy, Linh sốt cao.

- Hôm qua mày đi đâu đấy? Cả đêm tao không thấy mày về!

Thằng bạn cùng phòng hất hàm hỏi.

- Chơi. Mày hỏi làm gì? - Duy đáp, gọn lỏn, tỉnh bơ.

- Cái Linh nó chờ mày, nó gọi cho tao. Tao thấy nó khóc. Mà hình như hôm qua là sinh nhật nó hả? - Thằng bạn lại hỏi tiếp. 

Lần này Duy im lặng. Năm phút sau, Duy bỗng nhiên trả lời.

- Lỡ hẹn. Tao đi chơi về muộn. Thấy khuya rồi nên tao không qua.

- Nó ốm đấy! Nghe bảo sốt cao.

Thằng bạn nói nốt vài từ cuối cùng rồi ngán ngẩm đi ra phía ngoài cửa, đóng “sập” một cái bỏ lại Duy với những bóng nước nhòe trên mắt. Tự nhiên Duy thấy cổ họng đắng và gò má mình ươn ướt. Duy tự nhìn mình trong cái gương nhỏ treo lủng lăng trên tường của căn nhà cấp bốn xập xệ.

- Thằng đểu! Duy cười nụ cười nửa miệng mỉa mai. Rồi anh gục xuống giường, khóc rấm rứt.

Lần thứ hai…

Linh tròn hai mươi tuổi, cái tuổi thôi bồng bột và bớt trẻ con. Ở tuổi này, hầu hết những người con gái cho mình nhiều quyền lựa chọn. Nhưng Linh vẫn chỉ chọn một người – là Duy. 

Những năm tháng hai người bên cạnh nhau không ngắn, cũng chẳng quá dài. Nhưng Linh tin vào trực giác của mình, rằng cô đã tìm được một người đàn ông tốt. Người ấy nhất định sẽ làm cho Linh hạnh phúc. Với người con gái, chỉ cần hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thôi là mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng…

Hạnh phúc thì bao nhiêu mới vừa, bao giờ mới đủ?

Linh không cân, đo, đong, đếm được, càng không thể cầm nắm thành hình thành khối. 

Thế nên… Linh lơ ngơ giữa đi và ở, giữa được và mất. Khi ấy, Duy làm Linh vụn vỡ lần thứ hai…

- Hôm qua anh đi đâu thế?

Cô hỏi nhỏ khi đang nằm gọn trong vòng tay của Duy.

- Chơi. Sao?

Duy uể oải đáp.

- Hôm qua… sinh nhật em. Em chờ nhưng không thấy anh đến.

Linh bẽn lẽn, đôi bàn tay trắng ngần, nhỏ xíu vặn vẹo vào nhau như sợ sệt.

- Bận. Chúc mừng sinh nhật.

Duy hờ hững. Đặt một cái hôn nhẹ lên gò má Linh. Nơi ấy, những giọt tròn đang lăn, đôi mắt hoe đỏ, rèm mi đẫm nước. Nhưng Linh khóc một cách trật tự và ngoan ngoãn. Linh thậm chí còn không dám nấc.

- Về đi, anh phải đi bây giờ!

Duy buông lơi cô ra khỏi vòng tay mình, vội đứng dậy tìm cái áo sơ mi treo trên giá. Lúc Duy ra khỏi cửa, toan nổ xe phóng đi thì Linh ngập ngừng.

- Em nhìn thấy anh đi với cô ấy…

Linh lau nước mắt, xách túi ra về. Cô không cần Duy chở, không cần nghe lời giải thích, cứ thế bước đi. Mỗi bước đi của Linh nặng nhọc và mệt mỏi. Linh không biết mình đang trông đợi điều gì, chờ đợi điều gì. Những niềm tin hão huyền thuở mười tám đẹp như mơ ấy có lẽ với cô đã quá xa vời. Nhưng ở tuổi hai mươi, Linh vẫn còn luyến tiếc, cô muốn được chờ đợi thêm một lần nữa. 

Sau khi Linh đi, Duy xuống xe, bước vào nhà, nằm vật trên giường với cơn bão lòng. Anh sợ thấy Linh khóc, sợ phút chạm mặt cô chạm phải những giọt nước mắt trong như thủy tinh. Thấy mắt Linh buồn, Duy hoảng hốt. Đã bao lần anh bị ám ảnh bởi câu nói: “Mình chia tay anh nhé!”. Đó là điều mà Duy sợ hãi nhất khi đối diện với Linh. Nhưng hết lần này đến lần khác anh làm cô như tan vỡ. Mỗi câu nói nhẹ như thinh không của Linh cũng khiến Duy trăn trở. Bởi Duy sai, bởi anh đào hoa với những cô gái khác, đa tình với tất thảy những bóng hồng quanh mình… nhưng… Duy lạnh lùng và vô tâm với Linh biết mấy. Duy thấy cổ mình nghẹn đắng. Nước mắt cứ thế tuôn trên hai gò má. Duy run rẩy với cảm giác tội lỗi bủa vây. 

Lần cuối…

Là khi Linh ra sân bay, quyết tâm đến với một miền đất mới. Cô không hy vọng tình yêu mình đủ lớn để ấp ủ một mối tình xa. Nhưng… cô lại mong chờ điều ấy biết nhường nào. 

Trước khi đi, Linh hỏi ý kiến Duy, Duy đáp khẽ.

- Ừ, em đi đi. Anh chờ!

Lần đầu tiên Duy nói sẽ chờ Linh. Lần đầu tiên Linh không phải là người chờ đợi. Đó cũng là lần đầu tiên mà Linh nhìn thấy Duy khóc vì mình. Mắt anh hoe đỏ, giọng mũi như bị nghẹt lại, nhưng vẫn trầm ấm và thân thương vô cùng.

Linh vòng tay ôm lấy Duy, hôn lên má và thì thầm bên tai.

- Một tuần nữa em đi.

Nói xong Linh dụi đầu vào vai Duy như mèo con nhõng nhẽo. Chưa bao giờ cô cho phép mình làm thế, chưa bao giờ cô muốn gần Duy hơn lúc này. Có lẽ bởi vì Linh sắp xa Duy, sắp không còn có thể vòng tay bên cạnh và ôm ghì lấy Duy như lúc này nữa. Nên Linh tỏ ra sợ sệt, và yếu đuối.

- Mình chia tay nhé!

Câu nói của Duy khiến Linh muốn tin là đùa cợt. Nhưng càng muốn tin thì càng không thể. Bởi anh đã vừa dứt tay cô ra khỏi mình, đã nhìn cô bằng một đôi mắt nghiêm nghị. Vẻ bất cần hằng ngày đâu mất, đối diện với Linh lúc này là một người thực sự muốn chia tay.

- Anh chán ngấy em rồi, Linh à!

... Là một người thực sự chán ngấy Linh…

- Em nghĩ anh sẽ chờ em sao? Em ngốc thế? Có bao giờ anh chờ em chưa?

… Là một người thực sự chưa bao giờ chờ đợi Linh…

- Anh còn bao nhiêu cô gái bên cạnh, họ xinh hơn em, giỏi hơn em, sao anh lại phải phí thời gian để chờ đợi em?

… Là một người thực sự coi Linh như vô hình trong cuộc sống…

Linh chết lặng, mắt lưng tròng. Nước mắt thậm chí còn không thể chảy xuôi. Thứ máu nóng trong tim như chảy ngược vào trong. Và Linh thẫn thờ, ngồi bó gối.

- Anh muốn chia tay em thật sao?

- Anh đùa em làm gì? Em đi rồi, mỗi đứa một đường, không ai còn dính líu gì tới ai nữa. 

Duy nói khô khốc. Cầm trên tay cốc lạnh, Duy tu ực một hơi rồi đặt mạnh xuống bàn. 

- Em cũng sẽ chia tay anh, thật đấy! Lần này em không chờ đợi anh nữa đâu.

Linh rơm rớm, nhưng giọng quả quyết. Và Duy cười to, bật lên thành tiếng.

- Anh đã bắt em chờ anh bao giờ chưa? Là tự em đấy chứ!

Linh đi trong chiều mưa đưa tiễn vắng bóng một người. Người con trai ấy không đến để tiễn chân cô, không một tin nhắn chúc bình an và không có bất cứ một dấu vết nào để chứng tỏ rằng anh còn tồn tại trong cuộc sống của cô. Duy lặn mất tăm không sủi bọt, thậm chí anh bạn cùng phòng của Duy cũng ái ngại khi cho Linh biết rằng Duy không về nhà cả tuần rồi. Cho đến lúc Linh đi, Duy vẫn biến mất hoàn toàn. Biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.

“Một tuần… chắc là anh ngủ ở nhà những cô gái bên cạnh anh, Duy nhỉ?

Một tuần… chắc với anh chỉ ngắn ngủi như một giây, chẳng có một chút ý nghĩa nào đâu, Duy nhỉ?

Một tuần… sự kết thúc nặng nề mà em đang mang chắc không là gì trong anh đâu, Duy nhỉ?

Phải rồi, vì anh đâu có yêu em.”

Linh tự nói chuyện với mình và với Duy trong tưởng tượng. Xét cho cùng thì Linh chẳng còn gì để lưu luyến nữa. Cô thả bay những cánh hoa vàng mỏng manh trong làn mưa bay nhẹ, quay đầu mỉm cười chào mẹ lần cuối trước khi đi, trong đôi mắt nhòe nhoẹt nước, Linh chỉ mong sao cái dáng cao gầy ấy khuất hẳn khỏi mắt mình. Bởi vì đâu mà cái dáng thân quen ấy án ngữ quá lâu trong tầm nhìn của cô đến thế? Có phải đã đến lúc để gột sạch đi không? Để sau cơn mưa trời lại sáng, và sau những giọt nước mắt này không còn tồn tại người con trai với cái tên quen thuộc ấy…

Ba tuần sau khi ổn định nhà ở, lịch học và tìm kiếm việc làm thêm, Linh gọi về cho mẹ để khoe những gì mới mẻ mình vừa làm được. Cô tự hứa với mẹ sẽ mạnh mẽ, sẽ tự lo liệu hết tất cả. Và trong suốt khoảng thời gian đầu ấy, nếu cô chưa thu xếp ổn thỏa thì sẽ không liên lạc với gia đình. 

- Con ổn chứ?

- Vâng, con ổn mẹ ạ. Mọi thứ đều ổn. Ở nhà sao rồi mẹ? 
- Mọi người ở nhà đều khỏe. Nhưng mà Linh này…
- Dạ?
- Thằng Duy…
- Sao thế mẹ?
Linh thấy mặt mình tái đi khi nghe vang lên bên tai cái tên ấy – tên người con trai mà cô đã từng yêu… đã cố quên… nhưng chưa bao giờ có thể.

- Nó mất rồi con à…
Mẹ ngần ngại cố nói những câu cuối cùng. Cuộc điện thoại rơi vào im lặng. Linh nghe tai mình như ù đi, mắt cô không biết bao nhiêu là nước, cứ khóc như một thói quen. Người con trai ấy, lần nào cũng là người con trai ấy khiến cô phải khóc. Linh bất lực với chính mình, tim đau nhói.

- Mẹ không liên lạc được với con. Ngay sau hôm con đi thì bạn của thằng Duy tới nhà mình. Nó bảo Duy là bạn trai của con, muốn báo cho con một tiếng. Duy không ra tiễn con được vì trên đường ra sân bay bị tai nạn xe, máu chảy nhiều lắm, đi cấp cứu gấp nhưng không kịp. Con có biết thằng Duy bị máu khó đông không? Nó ra đi đúng ngày mà con sang bên ấy…

Cuộc điện thoại bị ngắt quãng bởi sự đau đớn đến tột cùng. Linh bàng hoàng hoảng hốt. Cô không muốn tin vào tai mình. Vừa lúc ấy, bên ngoài có chuông báo nhận thư tín từ Việt Nam gửi sang. Linh thẫn thờ đi về phía cửa, nhận phong thư vừa được gửi. Dòng chữ trên bì thư làm Linh choáng váng.

“Gửi Ngọc Linh bé bỏng, 

Em sẽ mạnh mẽ, đúng không?

Em sẽ hạnh phúc, đúng không?

Em sẽ quên anh và tìm được một người xứng đáng với em hơn anh, đúng không?

Chỉ khi nào em gật đầu thì anh mới cho phép em đọc tiếp những dòng bên dưới. Nhớ nhé! Không ăn gian đâu nhé!

Lần đầu tiên, sinh nhật năm mười tám tuổi của em, anh đến muộn. Vì anh đã tích cóp một món tiền đi mua quà cho em từ công việc làm thêm ở tiệm bánh. Em còn nhớ lúc anh bảo sẽ đi làm ở tiệm bánh, em đã trêu anh như thế nào không?

“Con trai mà đi làm bánh á? Chẳng ra dáng nam tử hán tí tẹo nào, mặc tạp dề, cổ đeo nơ, người toàn mùi bơ sữa.”

Nhưng anh thấy niềm hạnh phúc của mình ngập lên từ những nụ cười của em. Anh nhận ra rằng nhìn thấy em vui là mình đã đón nhận được niềm hạnh phúc lớn biết nhường nào. Vì thế mà anh quyết tâm đi làm, để rồi đổi lại, ngày sinh nhật em, anh mua một quả cầu tuyết, trong đó tuyết rơi thật đẹp, có đèn, có nhạc… Anh hồ hởi mang đến tặng em nhưng vô tình vấp ngã, tay anh bị rạch bởi một mảnh vỡ từ quả cầu thủy tinh ấy. Máu đã chảy rất nhiều, rất nhiều…

Anh lịm đi và tự thấy mình là một thằng vô dụng.

Lần thứ hai, sinh nhật em tròn hai mươi tuổi. Lần này anh đã tự hứa sẽ không làm em tổn thương thêm nữa. Anh cùng cô bạn ở lớp đại học đi chọn mua cho em một con gấu bông. Em đã từng nói rằng em rất thích những con gấu nhỏ nhỏ xinh xinh, chúng đáng yêu và xinh xắn. Phải rồi, vì em giống như một thiên thần nên mọi thứ với em đều trở nên đáng yêu và xinh xắn. Anh nhớ nụ cười híp mắt của em, cả lúc em buồn, đôi mắt cụp xuống như một đường chỉ mỏng. Anh nhủ mình phải làm cho đôi mắt ấy luôn cười, luôn tươi tắn. Nhưng anh lại một lần nữa thất hứa với em, thất hứa với chính mình. Lúc qua ngã tư, một cái xe vượt đèn đỏ phi lên, khiến anh và cô bạn cùng ngã xuống đất. Máu lại chảy, chảy nhiều lắm. Đến bản thân anh còn thấy run sợ với dòng máu nóng của chính mình. Rồi anh bị đưa vào viện, như một cái cây thiếu nắng, anh nằm dài trong đó để tự dằn vặt mình là một thằng vô dụng…

Sau lần đó, anh không cho phép mình có thêm lần thứ ba nào nữa. Đó cũng là lúc em quyết định đi du học. Có lẽ anh và em đúng là cặp bài trùng, chúng ta đọc được suy nghĩ của nhau phải không em? Lúc bên nhau dẫu có thế nào cũng cố gắng để được ở bên nhau, lúc cảm thấy cần rời xa thì tự khắc sẽ rời xa nhau. Mãi mãi…"

Bức thư ướt sũng nước mắt. Linh thấy tiếng khóc của mình khản đặc. Chẳng phải vì Duy lạnh lùng, vì Duy đào hoa hay đa tình… mà tất cả là do Linh đã quá vô tâm. Cô thậm chí không biết bạn trai mình làm gì, ở đâu và anh cảm thấy như thế nào. Linh tự trách mình chỉ biết chờ đợi như một con ngốc, không biết ghen và cũng không bao giờ đòi hỏi anh phải giải thích. Linh cứ chờ, cứ chờ như một điều hiển nhiên mà cô cho rằng phải thế. Để rồi… tự cô đã xa rời người mà cô yêu thương nhất. Mãi mãi…

---

Linh thu xếp trở về Việt Nam, tròn một trăm ngày mất của Duy. Linh ra thăm mộ anh, thấy cỏ còn xanh lắm. Những vệt sương đọng mờ ảo trên nhành cỏ xanh buổi bình minh hắt lên những tia nắng hồng yếu ớt. Linh đặt lên ngôi mộ một vòng hoa cúc trắng. Cô nhìn như thôi miên vào khuôn ảnh của Duy. Trong khuôn ảnh đó, Duy mỉm cười, đôi mắt nâu ân cần và ấm áp. Linh đặt tay mình lên ngôi mộ, như thấy mình đang nắm lấy bàn tay Duy, cô khẽ thì thầm.

- Em về rồi. Là em đã lỡ hẹn với anh. Không phải tại anh, chưa bao giờ là tại anh cả, Duy à!

Linh ngồi ở đó từ buổi bình minh đến chiều hoàng hôn muộn, khi ánh tím phía đường chân trời như ập xuống. Suốt khoảng thời gian ấy, một con bướm vàng khẽ đậu trên tay Linh, đôi cánh vỗ nhẹ nhưng bướng bỉnh không chịu bay đi. Linh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mong manh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiến Linh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ. 

Cuộc sống là những bấp bênh, nhưng điều quan trọng là tìm thấy niềm hạnh phúc an nhiên giữa đời. 

Bởi…Hạnh phúc bao nhiêu cho vừa, bao nhiêu là đủ...

(Sưu tầm)
P/s: kết câu cuối nhỉ...hp bao nhiêu là đủ?...