Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Thơ Viết Tặng Anh






Giữa biển sóng bao la anh là con thuyền nhỏ
Chở vạn yêu thương, chở vạn nhớ mong
Thuyền nhỏ lẻ loi giữa biển khơi sóng gió
Giữa khơi xa biết chăng bến đợi chờ?
Sóng xa khơi ru thuyền mộng đẹp

Thuyền ngủ quên để mặc sóng đẩy đưa
Thuyền lênh đênh trong vòng tay của sóng
Nhưng lòng thuyền nhớ lắm bến dịu êm
Dẫu sóng kia có đẩy đưa, giận dỗi

Trong lòng thuyền luôn có bến bờ kia
Mặc cho sóng nổi cơn ghen bão tố
Thuyền vẫn quay đầu tìm về bến yêu thương
Dân gian ngợi ca mối tình Thuyền và Biển

Có biết chăng vị trí Bến trong Thuyền
Bến nhớ thuyền lặng thầm mong đợi
Thuyền vì yêu vượt ngàn dặm tìm về

Người ta vẫn bảo nhau:
“Chỉ có chuyền mới hiểu, Biển mênh mông dường nào
Chỉ có biển mới biết, thuyền đi đâu về đâu...”
Biển không thuyền thì sóng kia vẫn vỗ
Dẫu sóng kia có bạc đầu nhớ nhung

Còn riêng bến sẽ cô đơn, buồn tẻ
Nếu thuyền kia quên mất lối đi về
Trong tình yêu em không là sóng, biển
Cũng chẳng là bờ bến lặng thầm kia

Vì thế anh ơi đừng là thuyền anh nhé
Hãy chỉ là anh của riêng em
Em sẽ tặng sự dịu dàng của bến
Và tình yêu bao la của biển khơi

Cả sự đùa nghịch vui tươi của sóng
Để mỗi ngày trôi qua trong hạnh phúc bao la.
***

Không có nhận xét nào: