Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Điều anh không biết.

Anh hiểu em hơn chính bản thân em. Anh biết em thích ăn gì, thích làm gì, ước mơ gì. Thậm chí anh còn biết size giày và màu sắc em yêu. Nhưng có một điều anh không biết và sẽ không bao giờ biết: Em yêu anh rất nhiều.

Tình cờ quen anh trong một hiệu sách nhỏ khi anh đang mải mê đọc một cuốn sách, vô tình đụng phải em và bị hiểu lầm là có ý sàm sỡ. Rồi từ hôm ấy, em và anh bắt đầu chuỗi ngày dài đầy nắng với những buổi chiều lượn lờ phố cổ và chè chén kem tươi vào mỗi lúc hoàng hôn. Thời gian gắn kết em với anh và thời gian cũng cho em thấy được sự quan trọng của anh trong trái tim em.

Một ngày không nhận được tin nhắn hay điện thoại của anh em lại thấy thiếu thiếu và nhớ nhớ. Một tuần không được gặp mặt, em cảm giác như mình muốn phát điên và khó chịu vô cùng. Buổi tối online, chỉ cần nhìn thấy nick anh bật sáng là tim em lại đánh trống liên hồi. Em có thể ngồi hàng giờ và chỉ chờ một tiếng ting ting. “Nhóc đang làm gì thế?” rồi nhảy cẫng lên vì vui sướng. Có những khi em tự cười một mình như một đứa ngốc nghếch chỉ vì trong đầu hiện lên hình ảnh của anh – một chàng trai cao ráo với mái tóc xoăn lãng tử và đôi mắt nâu vô cùng ấm áp. Em thích anh thật rồi. Nhưng anh có thích em không?

Anh thường khen em xinh và thích thú mỗi khi nhìn thấy em cười vui vẻ. Anh nói tính em trẻ con, hồn nhiên, đáng yêu và mỗi lúc ở bên em anh lại thấy mình trẻ ra đến chục tuổi. Anh thích mái tóc ngắn cá tính của em nên vẫn thường vuốt nó nhẹ nhàng. Mỗi lúc như thế em lại vờ giận dỗi như muốn được anh dỗ dành. “Nào, lại giận dỗi. Không biết có ai muốn ăn kem không nhở?” Anh vẫn thế. Vẫn là câu “Nào, nào” đáng ghét, vẫn là kiểu dụ ăn, dụ uống mà sao em thích thú đến thế. Có lẽ là em yêu anh.

Tình yêu phải do chính bản thân mình nắm lấy vì vậy em đã quyết định nói với anh ba từ em yêu anh. Hẹn anh ở quán cà phê quen thuộc. Vẫn là chiếc ghế ấy, khung cảnh ấy và âm thanh ấy nhưng hôm nay em đã khác trước rất nhiều. Em chọn cho mình một chiếc váy trắng tinh khôi bởi em biết rằng anh luôn yêu màu trắng. Mái tóc ngắn cá tính đã trở nên nữ tính hơn với chiếc nơ màu hồng phấn. Hôm nay em đáng yêu lắm anh ạ! Em tự nhủ với bản thân mình như thế.

Anh đến. Vẫn là nụ cười ấy, ánh mắt ấy và dáng người ấy nhưng sao không đi một mình. Anh nắm tay một cô gái khác và mắt anh long lanh mỗi khi nhìn cô ấy. Chân em bắt đầu đông cứng lại, cơ thể không nhúc nhích và có một thứ gì đó đăng đắng đang nghẹn ứ trong cổ họng. “Giới thiệu với nhóc đây là bạn gái anh. Nhóc thấy xinh không?”. Vâng, xinh, rất xinh nhưng em khó có thể nói ra được hai từ ấy. Mỗi ánh nhìn anh dành cho cô ấy, mỗi cử chỉ nhẹ nhàng anh trao cho cô ấy đều khiến trái tim em như vỡ nát. Dù em đau nhưng vẫn cố tỏ ra nhí nhảnh, hồn nhiên nhưng em biết rằng tất cả chỉ là giả tạo, một sự giả tạo cứng đơ.

Không thở được, đó là sự thật. Em nghẹn ngào đến không thở được khi anh nói với cô ấy rằng chỉ coi em là em gái và hiểu rất rõ về em. Sao anh có thể thoải mái và tự nhiên kể cho cô ấy nghe về những kỷ niệm đẹp cùng em mà không một chút ngượng ngùng. Với em, đó là nền móng của tình yêu thì với anh đó chỉ đơn thuần là những khoảng khắc vui trong cuộc sống. Nếu biết trước, em đã không hy vọng quá nhiều và cũng không chờ đợi anh quá nhiều như thế.

Cơn gió lạnh của mùa thu khẽ thổi khiến vài chiếc lá rung rung nhè nhẹ. Bên cửa sổ một cô gái đang khóc. Cô khóc nhiều lắm. Cô khóc cho mối tình đầu tưởng chừng đẹp đẽ nhưng quá phũ phàng. Cô khóc cho ước mơ về một gia đình hạnh phúc giờ đã tan vỡ. Nhưng cô sẽ chỉ khóc hôm nay thôi. Cô hứa với bản thân mình hàng trăm, hàng nghìn lần như vậy.

Anh à… Anh rất tài giỏi, anh cũng rất hiểu em, biết mọi thứ về em. Biết em thích ăn gì, chơi gì, làm gì. Biết em yêu màu gì, con gì…nhưng có một điều anh không biết và sẽ không bao giờ biết. Em yêu anh.

Không có nhận xét nào: