Hoàng đế La Mã Bácbagalô nhẫn tâm
Treo cổ hết tù nhân Phơrankin thất thủ
Chỉ để lại Têrét và Xép ưu tú
Đưa ra đấu trường làm thú mua vui
Nỗi nhớ nhà, đắng cay người nô lệ
Ước muốn lìa đời hết kiếp khổ sai
Ngày lại ngày họ sống không yên
Lòng nung nấu rửa mối hờn dân tộc
Nữ thần báo họ thành đấu sĩ
Đối đầu nhau, tranh sự sống còn
Hai cô gái La Mã một lòng kích động
Miếng mồi tự do để họ giết nhau
Từ trong tim vang tiếng hồn dân tộc
Trách họ sao giết đồng loại của mình
Bỏ gươm xuống rồi cắm vào lòng đất
Thà hy sinh không thẹn với lòng
Họ hét vang trong kiêu hãnh hào hùng
Chúng ta chết chứ không làm nô lệ
Họ nằm xuống để sinh điều kì lạ
Gươm thành hoa nở suốt xuân về
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét